【漢語大詞典●玄膺】
<P align=center>【漢語大詞典●玄膺】<p><br>1.道教指咽頭和喉頭的中央部位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『黃庭內景經·天中』:“舌下玄膺生死岸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>梁丘子注:“玄膺者,通津液之岸也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『黃庭外景經·上部經』:“玄膺氣管受精府。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>務成子注:“喉中之央則爲玄膺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『歲暮作和張常侍』詩:“我生有天祿,玄膺流玉泉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.黑胸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張耒『鳴雞賦』:“峨峨朱冠,丹頸玄膺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蒼距矯攫,秀尾翹騰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]