【漢語大詞典●玄邈】
<P align=center>【漢語大詞典●玄邈】<p><br>1.淸高超逸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉桓溫『荐譙元彦表』:“故有洗耳投淵,以振玄邈之風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『順宗實錄五』:“臣聞上聖玄邈,獨超乎希夷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明文徵明『長洲縣重修儒學記』:“坐談名理,標示玄邈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指高遠,幽遠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·張行誠傳』:“天道玄邈,窺算不測;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
而人事較量,昭然作戒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]