【漢語大詞典●玄暉】
<P align=center>【漢語大詞典●玄暉】<p><br>1.指太陽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·陸云<大將軍宴會被命作詩>』:“玄暉峻朗,翠雲崇靄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂延濟注:“玄,天;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
暉,日。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷九八:“良德映玄暉,頴拔粲華蔚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.月光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐喩鳧『送賈島往金州謁姚員外』詩:“幾夕江樓月,玄暉伴靜吟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.南朝齊謝朓,字玄暉,善爲詩,后常以指有文才的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐淸江『月夜有懷黃端公兼簡朱孫二判官』詩:“屢向曲池陪逸少,幾回戎幕接玄暉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐司空曙『早夏寄元校書』詩:“蓬蓽永無車馬到,更當齋夜憶玄暉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]