【漢語大詞典●玄牝】
<P align=center>【漢語大詞典●玄牝】<p><br>1.道家指孳生萬物的本源,比喩道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『老子』:“玄牝之門,是謂天地之根。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蘇轍解:“玄牝之門,言萬物自是出也,天地自是生也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐黃滔『課虛責有賦』:“囊括玄牝,箕張混元,暗造無爲之域,潛臻不死之根。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『寄方瞳胡先生』詩:“安枕存玄牝,齋居養絳陵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸魏源『天台紀遊』詩:“廓然還虛無,舒卷嗟玄牝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.『老子』:“谷神不死,是謂玄牝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>河上公注:“玄,天也,於人爲鼻;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
牝,地也,於人爲口。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后因以玄牝指人的鼻和口。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『北山獨酌寄韋六』詩:“於焉摘朱果,兼得養玄牝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷五九:“原其所稟之時,伏母臍下,混沌三月,玄牝具焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>注:“玄牝者,口鼻也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]