【漢語大詞典●亡賴】
<P align=center>【漢語大詞典●亡賴】<p><br>1.不務正業。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·高帝紀下』:“始大人常以臣亡賴,不能治産業,不如仲力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『金史·孔彦舟傳』:“孔彦舟字巨濟,相州林慮人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亡賴,不事生産,避罪之汴,占籍軍中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指不務正業的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·李綱傳』:“後太子寖狎亡賴,猜間朝廷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>綱頻諫不聽,遂乞骸骨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂小兒頑皮狡猾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋辛棄疾『淸平樂·村居』詞:“大兒鋤豆溪東,中兒正織雞籠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>最喜小兒亡賴,溪頭臥剝蓮蓬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]