豐碩 發表於 2013-1-31 04:43:23

【漢語大詞典●凡人】

<P align=center>【漢語大詞典●凡人】<p><br>
1.平常人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
一般人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·君陳』:“凡人未見聖,若不克見;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
既見聖,亦不克由聖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·梁鴻傳』:“每歸,妻爲具食,不敢於鴻前仰視,舉案齊眉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>伯通察而異之,曰:‘彼傭能使其妻敬之如此,非凡人也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『伯夷頌』:“今世之所謂士者,一凡人譽之,則自以爲有餘:一凡人沮之,則自以爲不足。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>彼獨非聖人,而自是如此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金王若虛『五經辨惑』:“操縱無常,闔開不測,此孔子所以異於凡人者,而不知聖人正不如是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『過年』:“只覺得舅舅仍然很尊嚴,很大,高不可及,只呼吸都象表示出與凡人不一樣的權威。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指人世間的人,對仙人或神而言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐顧況『千松嶺』詩:“問渠何旨意,恐落凡人耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元尙仲賢『柳毅傳書』第三折:“小生凡人,得遇天仙,豈無眷戀之意?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 只爲母親年老,無人侍養,因此辭了這親事,也是出於不得已耳!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第六一回:“幸得呂洞賓知道了,也搖身一變,變了個凡人模樣,把那斬黃龍的飛劍取出來,吹了一口仙氣,變了一把剃刀,走來代他剃乾淨了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱光潛『文藝心理學』第二章二:“希腊雕刻家造神像時,還是以凡人爲模型。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●凡人】