【漢語大詞典●兔絲】
<P align=center>【漢語大詞典●兔絲】<p><br>1.植物名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>即莬絲子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·說山訓』:“千年之松,下有茯苓,上有兔絲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>高誘注:“一名女蘿也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·江淹<古離別>詩』:“兔絲及水萍,所寄終不移。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注引『爾雅』:“女蘿,兔絲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『新婚別』詩:“兔絲附蓬麻,引蔓故不長。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.喩妻室。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高明『琵琶記·官媒議婚』:“閒藤野蔓休纏也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>俺自有正兔絲,親瓜葛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明屠隆『曇花記·超度沈迷』:“託身在煙巒霞嶠,那管你風情月調,既撇却兔絲了,既撇却兔絲了,豈復惹閒花草!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]