豐碩 發表於 2013-1-31 03:55:09

【漢語大詞典●兒郞】

<P align=center>【漢語大詞典●兒郞】<p><br>
1.靑年,小伙子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝陳徐陵『烏棲曲』之一:“風流荀令好兒郞,偏能傅粉復熏香。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐蔣防『霍小玉傳』:“昨遣某求一好兒郞,格調相稱者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『夔州竹枝歌』之四:“行人莫笑女麤醜,兒郞自與買銀釵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸吳偉業『戲贈』詩之五:“玉釵仍整未銷黃,笑看兒郞語太狂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.對士兵的稱呼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐趙元一『奉天錄』卷三:“忝與兒郞爲主,不能守城池,忍遣兒郞頸犯白刃,吾不爲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『涼州行』:“勑中墨色如未乾,君王心念兒郞寒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元無名氏『馬陵道』第四折:“管殺的他衆兒郞不能相借。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>歐陽予倩『木蘭從軍』第八場:“城內兵馬要點驗,守城的兒郞聽我言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.兒子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『奉先劉少府新畫山水障歌』:“自有兩兒郞,揮灑亦莫比。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『中國歌謠資料·河南民歌·賣兒郞』:“賣兒郞,賣兒郞,兒郞饑餓背后嚷,爹娘淚水肚里藏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●兒郞】