豐碩 發表於 2013-1-31 03:50:31

【漢語大詞典●兒女】

<P align=center>【漢語大詞典●兒女】<p><br>
1.子女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·馮衍傳下』:“兒女常自操井臼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·音辭』:“吾家兒女,雖在孩稚,便漸督正之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『贈衛八處士』詩:“昔別君未婚,兒女忽成行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『茶館』第一幕:“最苦是,鄕村里,沒吃沒穿逼得賣兒女。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指靑年男女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐王勃『送杜少府之任蜀州』詩:“無爲在歧路,兒女共沾巾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋辛棄疾『滿江紅·送李正之提刑入蜀』詞:“兒女淚,君休滴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.泛指男女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白行簡『三夢記』:“劉俯身窺之,見十數人兒女雜坐,羅列盤饌,環繞之而共食。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見其妻在坐中語笑,劉初愕然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.婦人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
女子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·賈詡傳』“漢陽閻忠異之”裴松之注引『九州春秋』:“<韓信>拒蒯通之忠,忽鼎跱之勢,利劍已揣其喉,乃歎息而悔,所以見烹於兒女也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸孫枝蔚『七夕詩』:“世間愚兒女,但爲針縷忙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『爲女民兵題照』詩:“中華兒女多奇志,不愛紅裝愛武裝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●兒女】