【漢語大詞典●充屈】
<P align=center>【漢語大詞典●充屈】<p><br>1.郁結貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·馬融<長笛賦>』:“充屈鬱律,瞋菌碨柍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂延濟注:“皆聲鬱結不散貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·檀弓上』“始死,充充如有窮”唐孔穎達疏:“言親始死,孝子匍匐而哭之,心形充屈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.充詘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『答難養生論』:“故得志者,非軒冕也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
有至樂者,非充屈也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]