【漢語大詞典●先妣】
<P align=center>【漢語大詞典●先妣】<p><br>1.亡母。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·大略』:“隆率以敬先妣之嗣,若則有常。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『故江南西道觀察使王公墓志銘』:“公先妣,渤海李氏,贈渤海郡太君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“先考”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.先祖之母。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·春官·大司樂』:“乃奏夷則、歌小呂、舞『大濩』,以享先妣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“先妣,姜嫄也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>是周之先母也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]