【漢語大詞典●先古】
<P align=center>【漢語大詞典●先古】<p><br>1.祖先。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·祭義』:“以事天地、山川、社稷、先古。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“先古,謂先祖也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·項羽本紀』:“自我爲汝家婦,未嘗聞汝先古之有貴者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶上古。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·說疑』:“有民如此,先古聖王皆不能臣,當今之世將安用之?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢桓寬『鹽鐵論·遵道』:“通先古,明當世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指上古聖賢之道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·修務訓』:“目未嘗見禮節,耳未嘗聞先古。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>高誘注:“先古,謂聖賢之道也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]