豐碩 發表於 2013-1-31 01:14:26

【漢語大詞典●光榮】

<P align=center>【漢語大詞典●光榮】<p><br>
1.榮譽;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
榮耀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢桓寬『鹽鐵論·散不足』:“雖無哀戚之心,而厚葬重幣者,則稱以爲孝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顯名立於世,光榮著於俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐皎然『送烏程李明府得陟狀赴京』詩:“仲容綸綍貴,南巷有光榮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『送伴讀朱君之慶府序』:“與賢者同志則光榮;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
與愚者同事則汙辱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.恩寵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·李密傳』:“父兄子弟幷受隋室厚恩,富貴累世,至妻公主,光榮隆顯,舉朝莫二。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『謝上連州刺史表』:“特降洪恩,得移善部,光榮廣被,母子再生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.光芒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『阮德如答』詩:“隋珠豈不曜,雕瑩啟光榮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.榮顯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷一:“汝子孫不能光榮先祖,何得罪神仙,乃累親如此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『代曾參答弟子書』:“吾與足下奚所識知,幸而生於時,得以登其門望其堂而傳其道,以光榮其身。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.由於做了好的事情而被公認爲値得尊敬的。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:光榮之家;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
偉大、光榮的中國人民解放軍。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●光榮】