【漢語大詞典●光塵】
<P align=center>【漢語大詞典●光塵】<p><br>1.敬詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>稱言對方的風采。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·繁欽<與魏文帝箋>』:“冀事速訖,旋侍光塵,寓目階庭,與聽斯調。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張銑注:“光塵,美言之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『祭李司徒文』:“至於豆觴之會,軒蓋之遊,多奉光塵,最承歡惠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明張煌言『答唐枚臣書』:“倡義以來,南北各天,遂勿獲親奉光塵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.『老子』:“和其光,同其塵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后以“光塵”喩世俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·文苑傳論』:“彦伯未能混跡光塵,而屈乎卑位。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸唐孫華『壽周礫圃七十』詩:“肯隨貴介逐光塵?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 祇有窮交相引重。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]