豐碩 發表於 2013-1-31 00:59:15

【漢語大詞典●光氣】

<P align=center>【漢語大詞典●光氣】<p><br>
1.靈異之氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·吉驗』:“驗見非一,或以人物,或以禎祥,或以光氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐達奚珣『述聖頌』:“發潤飄淸,緫此光氣,覆下土兮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『默觚上·學篇十三』:“至神無不化也,至誠無不格也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>精神全而光氣發,則傅巖、渭濱能入明王之夢卜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.光輝;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
光彩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『丹砂可學賦』:“乘河漢之光氣,騎列星之綵色。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明高啟『靑丘子歌』:“星虹助光氣,煙露滋華英。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸黃景仁『題可堂印譜』:“襃然成一編,倉斯吐光氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>柳靑『狠透鐵』:“老監察的眼睛發亮了,皺紋臉有了光氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.景象。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『讀山海經』詩之三:“西南望崑墟,光氣難與儔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陳師道『平翠閣』詩:“湖山多變態,橫斜光氣異。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.風氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王韜『<英語汇腋>序』:“方今朝庭與泰西諸邦通商立約,琛賮遠臨,梯航畢集,四十餘年來光氣大開。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.一種有機化合物,爲無色氣體,有劇毒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●光氣】