豐碩 發表於 2013-1-31 00:49:53

【漢語大詞典●光明】

<P align=center>【漢語大詞典●光明】<p><br>
1.光亮;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
明亮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王霸』:“『詩』云:‘如霜雪之將將,如日月之光明。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢班固『東都賦』:“是以皇城之內,宮室光明,闕庭神麗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『古今小說·木綿庵鄭虎臣發跡』:“一日,理宗皇帝遊苑,登鳳凰山,至夜望見西湖內燈火輝煌,一片光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『彷徨·祝福』:“我回到四叔的書房里時,瓦楞上已經雪白,房里也映得較光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.照耀;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
輝映。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·謙』:“天道下濟而光明,地道卑而上行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“光明者,謂三光垂耀而顯明也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·南匈奴傳』:“昭君豊容靚飾,光明漢宮,顧影裴回,竦動左右。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉師培『騈文讀本序』:“故能光明上下,劈棤萬類。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.光大;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
顯揚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·尊師』:“君子之學也,說義必稱師以論道,聽從必盡力以光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·馮衍傳下』:“乃作賦自厲,命其篇曰『顯志』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顯志者,言光明風化之情,昭章玄妙之思也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜牧『答莊充書』:“自兩漢已來,富貴者千百;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
自今觀之,聲勢光明,孰若馬遷、相如、賈誼、劉向、揚雄之徒?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『又答范資政書』:“充於胸中,因時而發,大庇天下,則其道卷舒而光明矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.榮耀;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
光彩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉駕『厲志』詩:“及時立功德,身後猶光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋曾鞏『上歐陽學士第二書』:“時枉筆墨,特賜教誨,不惟增疏賤之光明,抑實得以刻心思、銘肌骨,而佩服矜式焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.昌明盛大。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·周語上』:“至於武王,昭前之光明而加之以慈和,事神保民,莫弗欣喜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『獻平淮夷雅表』:“謹撰『平淮夷雅』二篇,雖不及尹吉甫、召穆公等,庶施諸後代,有以佐唐之光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『湖南按察司副使朱君墓志銘』:“價不使抑,平不使短,斛不使浮,貧富咸濟,其道光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.磊落;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
坦白。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李翱『謝楊郞中書』:“竊惟當茲之士,立行光明,可以爲後生之所依歸者,不過十人焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷二十:“某家跡蒙曖昧,心地光明,錯認做歪人,久行廢棄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二五回:“他老夫妻看準姑娘的性情純正,心地光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.『詩·周頌·敬之』:“日就月將,學有緝熙於光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“且欲學於有光明之光明者,謂賢中之賢也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后以“光明”指賢者的儀范,風采。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『感二鳥賦序』:“曾不得名薦書,齒下士於朝,以仰望天子之光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范仲淹『上張右丞書』:“天下才士,莫不稽顙仰望光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.正義的,有希望的。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『夢珂』:“她本是爲了不願再見那些虛偽的人兒才離開那所住屋,但她便走上光明大道了嗎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.針灸穴位名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醫宗金鑑·刺灸心法要訣·膽經分寸歌』:“踝上五寸定光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>注:“從外丘下行外踝上五寸,光明穴也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●光明】