【漢語大詞典●允塞】
<P align=center>【漢語大詞典●允塞】<p><br>1.充滿;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
充實。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·禹貢』:“濬哲文明,溫恭允塞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“舜既有深遠之智,又有文明溫恭之德,信能充實上下也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·大雅·常武』:“王猶允塞,徐方既來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『女童致語』:“伏惟皇帝陛下,溫恭允塞,緝熙光明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.滿足。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢揚雄『劇秦美新』:“天人之事盛矣,鬼神之望允塞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉袁宏『後漢紀·順帝紀下』:“禮制修,奢僭息,事合宜,則無兇咎;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
然後神聖允塞,災沴不至矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]