豐碩 發表於 2013-1-31 00:23:07

【漢語大詞典●允】

<P align=center>【漢語大詞典●允】<p><br>
①[yǔnㄩㄣˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』余準切,上準,以。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.信實,誠信。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·顧命』:“命汝作納言,夙夜出納朕命,惟允。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“納言,喉舌之官,聽下言納於上,受上言宣於下,必以信。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·揚雄〈長楊賦〉』:“酌允鑠,希樂胥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注引張揖曰:“言酌信美以當酒,帥禮樂以爲肴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·奏啟』:“奏之爲筆固以明允篤誠爲本,辨析疏通爲首。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『王城縣君楊氏墓志銘』:“允矣夫人,德則均一。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.使人信服;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
受人敬重。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·舜典』:“汝作士,五刑有服,五服三就,五流有宅,五宅三居,惟明克允。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“言皋陶能明信五刑,施之遠近,蠻夷猾夏,使咸服,無敢犯者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·文公四年』:“君子是以知出姜之不允於魯也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“始來不見尊貴,故終不爲國人所敬信也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.確實;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
果眞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·大雅·公劉』:“度其夕陽,豳居允荒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“豳之所處,信寬大也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·問道』:“允治天下不待禮文與五教,則吾以黃帝、堯、舜爲疣贅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·文苑傳上·趙壹』:“允所謂遭仁遇神,眞所宜傳而著之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『郭氏種德庵記』:“允哉!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 夫家非德不興,德非種不成。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明何景明『王母何氏墓碑』:“嗚呼允哉!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 坤之德厚而康兮,用蕃其後。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周作人『〈蛻龕印存〉序』:“飾文字爲觀美,雖華夏所獨,而其理極,通於繪事,是知以漢法刻印,允爲不易之程。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.公平;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得當;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
相稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·虞詡傳』:“祖父經爲郡縣獄吏,案法平允。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉庾亮『讓中書令表』:“事有不允,罪不容誅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·苟頹傳』:“頽方正好直言,雖文明太后生殺不允,頽亦言至懇切。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐陳子昂『爲司刑袁卿讓官表』:“庶使官允其才,名不失實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因明『對北京大學的憤言』:“我以爲,認『新靑年』的持論未允,和他辯論是可以的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.符合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·太祖紀』:“<陛下>躬履謙虛,退身後己,宸儀未彰,袞服未御,非所以上允皇天之意,下副樂推之心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周書·文帝紀上』:“<高歡>以人望未改,恐鼎鑊交及,乃求宗室,權允人心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『舉錢徽自代狀』:“況時名年輩,俱在臣前,擢以代臣,必允衆望。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『箴新黨論』:“不本於禮經,不允於民志,其不足稱說也,明矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.答應,許諾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁任昉『齊竟陵文宣王行狀』:“既允焚林之求,實兼儀形之寄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『黃家賊事宜狀』:“朝廷信之,遂允其請。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儒林外史』第二十回:“鄭老爹見女婿就要做官,責備女兒不知好歹,著實教訓了一頓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>女兒拗不過,方才允了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.諂媚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·寶典』:“十姦:一,窮□干靜……六,展允干信。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『爾雅·釋詁』:“允,佞也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.介詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶以。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·明鬼下』引『商書』曰:“百獸貞蟲,允及飛鳥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫詒讓間詁:“王引之云:允猶以也,言百獸貞蟲以及飛鳥也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·朱景王杜等傳論』:“故高秩厚禮,允荅元功;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
峻文深憲,責成吏職。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『平淮夷雅·方城』:“疇允大邦,俾惠我人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.語氣助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·周頌·時邁』:“允王保之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王引之『經傳釋詞』卷一:“允王保之,言王保之也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>允,語詞耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公二十一年』引『夏書』:“允出茲在茲,惟帝念功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『劉統軍碑』:“允余之思,其可止哉!”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●允】