【漢語大詞典●元極】
<P align=center>【漢語大詞典●元極】<p><br>謂萬物的本原。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦用以指天。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·敘傳下』:“闡元極,步三光。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注引張晏曰:“元,始也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>極,至也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元結『引極』詩之一:“天曠莽兮杳泱茫,氣浩浩兮色蒼蒼;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
上何有兮人不測,積淸寥兮成元極。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]