【漢語大詞典●興諭】
<P align=center>【漢語大詞典●興諭】<p><br>指詩歌創作手法的興與比。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『讀謝靈運詩』詩:“往往即事中,未能忘興諭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『辨詩』:“故溫雅以廣文,興諭以盡意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]