【漢語大詞典●興廢】
<P align=center>【漢語大詞典●興廢】<p><br>1.盛衰,興亡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·匡衡傳』:“三代興廢,未有不由此者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐溫庭筠『開聖寺』詩:“猶有南朝舊碑在,敢將興廢問漁翁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳毅『遊晉祠』詩:“帝王興廢長已矣,人民世紀金不換。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指興復廢毀的事物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝齊王融『永明九年策秀才文』:“舄鹵可腴,恐時無史白,興廢之術,矢陳厥謀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]