豐碩 發表於 2013-1-29 10:33:57

【漢語大詞典●眞風】

<P align=center>【漢語大詞典●眞風】<p><br>
淳朴的風俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指淳朴的風范。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『感士不遇賦』:“自眞風告逝,大僞斯興。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·名實』:“勸一柳下惠,而千萬人立眞風矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐鮑溶『題吳徵君岩居』詩:“堯澤潤天下,許由心不知,眞風存綿緜,常與達者期。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陸以湉『冷廬雜識·陶淵明祠堂記』:“不藉琴以爲雅,故無絃亦可;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不因酒以爲達,故把菊自足。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>眞風所播,直掃魏晉澆習。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●眞風】