【漢語大詞典●眞成】
<P align=center>【漢語大詞典●眞成】<p><br>1.眞是;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
實是。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李白『述德兼陳情上哥舒大夫』詩:“衛靑謾作大將軍,白起眞成一竪子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐張鷟『遊仙窟』:“眞成物外奇稀物,實是人間斷絶人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.眞個;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
的確。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁簡文帝『和人以妾換馬』詩:“眞成恨不已,願得路傍兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『過鴻溝』詩:“誰勸君王回馬首,眞成一擲賭乾坤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『正月二十八日大雪過若耶溪至云門山中』詩:“山中看雪醉騎驢,淸賞眞成十載無。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]