【漢語大詞典●共濟】
<P align=center>【漢語大詞典●共濟】<p><br>1.謂共同挽救;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
共同度過;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
共同成事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·孫晧傳』:“孤以不德,階承統緒,思與賢良共濟世道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·沈攸之傳』:“且我能下彼,彼必不能下我,共濟艱難,豈可自厝同異。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明張居正『答河道徐鳳竹』:“前得山東撫臺李公書,謂開泇口不如疏膠河,意與公合。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>故宜會同。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>且委用屬吏、量派夫役,亦必借其力以共濟也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶言互相幫助。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『諸葛廟』詩:“君臣當共濟,賢聖亦同時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳偉業『閬州行』:“汝有親弟兄,提攜思共濟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]