【漢語大詞典●公明】
<P align=center>【漢語大詞典●公明】<p><br>1.公正明達。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『謝除尙書右丞表』之二:“坦然公明,故不私賢否之實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『擬誥命起結文·司勳郞中』:“故爲是官者審察功狀與司封,通決於尙書,非公明而練習者不足以與茲選。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸紀昀『閱微草堂筆記·如是我聞一』:“剖斷亦甚公明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.復姓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>春秋時魯國有公明儀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]