豐碩 發表於 2013-1-28 19:39:03

【漢語大詞典●六義】

<P align=center>【漢語大詞典●六義】<p><br>
1.亦稱“六詩”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『〈詩〉大序』:“詩有六義焉:一曰風,二曰賦,三曰比,四曰興,五曰雅,六曰頌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“風、雅、頌者,詩篇之異體;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
賦、比、興者,詩文之異辭耳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>大小不同而得幷爲六義者,賦、比、興是詩之所用,風、雅、頌是詩之成形,用彼三事,成此三事,是故同稱爲義,非別有篇卷也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>近人認爲:風是各國的歌謠,雅是周王畿的歌曲,頌是廟堂祭祀的樂歌,是『詩經』的三種體制;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
賦是敷陳其事,比是指物譬喩,興是借物起興,是『詩經』的三種表現內容的方法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后指以『詩經』爲代表的文學創作的精神和原則。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐孟郊『讀張碧集』詩:“天寳太白歿,六義已消歇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>大哉『國風』本,喪而王澤竭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐羅隱『廣陵李仆射借示近詩因投獻』詩:“閒尋綺思千花麗,靜想高吟六義淸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指六書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·衛恒傳』:“有沮誦、倉頡者,始作書契,以代結繩,蓋覩鳥跡以興思也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因而遂滋,則謂之字,有六義焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一曰指事,上、下是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>二曰象形,日、月是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三曰形聲,江、河是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>四曰會意,武、信是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>五曰轉注,老、考是也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>六曰假借,令、長是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸曹寅『夜飲和培山眼鏡歌』:“六義精嚴神不滅,萬象芸芸親手澤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“六書”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●六義】