【漢語大詞典●儕輩】
<P align=center>【漢語大詞典●儕輩】<p><br>1.同輩;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
朋輩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·武帝紀』:“公與遂父同歲孝廉,又與遂同時儕輩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐蔣防『霍小玉傳』:“生之儕輩,共聆斯語更相歎美。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談異七·李子金』:“嘗與儕輩聚飲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『漢文學史綱要』第一章:“踴躍吟嘆,時越儕輩,爲衆所賞,默識不忘,口耳相傳,或逮後世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶輩分。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭沫若『中國古代社會硏究』導論:“起初大約以年齡爲限,就是儕輩同一的男女彼此配合。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]