【漢語大詞典●僻介】
<P align=center>【漢語大詞典●僻介】<p><br>1.猶言遠在。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐柳宗元『邕州馬退山茅亭記』:“是亭也,僻介閩嶺,佳境罕到,不書所作,使盛跡鬱堙,是貽林澗之媿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.偏執耿直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋周密『齊東野語·洪君疇』:“賦性僻介,素不與內侍往還。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]