【漢語大詞典●儉吝】
<P align=center>【漢語大詞典●儉吝】<p><br>亦作“儉恡”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
慳吝,吝嗇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·廣譬』:“惠下逮,則遠人懷,而非儉吝所能辦也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·治家』:“南陽有人,爲生奧博,性殊儉吝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏楊衒之『洛陽伽藍記·城南高陽王寺』:“<李崇>亦富傾天下,僮僕千人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>而性多儉恡,惡衣麄食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·王玄謨傳』:“劉秀之儉吝,呼爲老慳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]