豐碩 發表於 2013-1-28 12:53:24

【漢語大詞典●儉】

<P align=center>【漢語大詞典●儉】<p><br>
①[jiǎnㄐㄧㄢˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』巨險切,上琰,群。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“儉”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>“險”的被通假字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.約束;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
限制;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
節制。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十三年』:“晉公子廣而儉,文而有禮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“志廣而體儉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·告子下』:“周公之封於魯,爲方百里也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
地非不足,而儉於百里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『群書治要』卷四五引漢仲長統『昌言』:“情無所止,禮爲之儉;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
欲無所齊,法爲之防。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.節儉,節省。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·小過』:“君子以行過乎恭,喪過乎哀,用過乎儉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『唐故朝散大夫越州刺史薛公墓志銘』:“儉出薄入,以致和富。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『謝除兩職守禮部尙書表』:“儉者,謂約己費省,不傷民財。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『農業合作化的一場辯論和當前的階級斗爭』:“我們的國家一要勤,二要儉,不要懶,不要豪華。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.薄;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
少。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·公孫丑下』:“君子不以天下儉其親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫奭疏:“不以天下所得用者儉薄其親也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·道應訓』:“多聞博辯,守之以儉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王念孫『讀書雜志·淮南十二』“險陋”:“『廣雅』‘儉,少也’,正與‘多聞博辯’相對。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·銘箴』:“李尤積篇,義儉辭碎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『遼史·文學傳上·蕭韓家奴』:“盜賊多寡,皆由衣食豊儉,徭役重輕耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指短小。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷七:“晉武帝太始初,衣服上儉下豊,著衣者皆厭腰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.歉收。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·糴匡』:“年儉穀不足,賓祭以中盛,樂唯鍾鼓,不服美。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『賀雨』詩:“人變愁爲喜,歲易儉爲豊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『乞制置三司條例』:“年儉物貴,難於供備,而不敢不足。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明馮夢龍『智囊補·術智·令狐楚』:“令狐楚除守兗州,州方旱儉,米價甚高。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.指衰敗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『高山別隣幾』詩:“世風隨日儉,俗態逐勢熱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.謙遜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·官人』:“其氣寬以悌,其色儉而不諂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱右曾校釋:“儉,卑約也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.通“險”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『屍子·君治』:“<舜>旱則爲耕者鑿瀆,儉則爲獵者表虎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫星衍注:“案儉當作險,古字通用。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『大戴禮記·曾子立事』:“惠而不儉,直而不徑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王引之『經義述聞·大戴禮記上』“惠而不儉”:“惠,與‘慧’同。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>儉,讀爲‘險’……凡人慧黠者多流於險陂,惟君子不然,故曰‘惠而不儉’,‘儉’與‘險’古字通。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●儉】