【漢語大詞典●僭差】
<P align=center>【漢語大詞典●僭差】<p><br>1.僭越失度。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·洪範』“人用側頗僻,民用僭忒”孔傳:“在位不敦平,則下民僭差。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·禮書』:“周衰,禮廢樂壞,大小相踰,管仲之家,兼備三歸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>循法守正見侮於世,奢溢僭差者謂之顯榮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『茅舍』詩:“不使及僭差,粗得禦寒夏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋龔鼎臣『東原錄』:“如三德之不善,則臣僭而後凶,民亦僭差。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.差錯;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
差失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『訄書·訂文』附錄『正名雜義』:“後王置文部之官,以同一文字,比合形名,勿使僭差,其道猶齊度量,一衡榘也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]