【漢語大詞典●傷破】
<P align=center>【漢語大詞典●傷破】<p><br>1.傷害,損傷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『列子·黃帝』:“子華使其俠客以智鄙相攻,彊弱相淩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>雖傷破於前,不用介意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『百喩經·以棃打破頭喩』:“昔有愚人,頭上無毛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>時有一人,以棃打頭,乃至二三,悉皆傷破。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.殘破。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『勸伐河北表』:“昔隴西傷破,鼂錯興言;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
匈奴慢侮,賈誼憤歎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]