【漢語大詞典●傷逝】
<P align=center>【漢語大詞典●傷逝】<p><br>1.悲傷地懷念去世的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周庾信『紇豆陵氏墓志銘』:“孫子荊之傷逝,怨起秋風;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
潘安仁之悼亡,悲深長簟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐司空圖『注湣徵賦述』:“破琴傷逝,無復知音。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>袁廟祝鮀『辛亥革命徵信錄』序:“曾幾何時,今其人多爲異物,雄圖壯志,百不一遂,不僅如誦懷舊之賦,興傷逝之歎已也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.爲死亡感到哀傷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李贄『焚書·傷逝』:“人莫不欲生,然卒不能使之久生;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
人莫不傷逝,然卒不能止之使勿逝……故吾直謂死不必傷,唯有生乃可傷耳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>勿傷逝,願傷生也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]