豐碩 發表於 2013-1-26 22:29:15

【漢語大詞典●傷】

<P align=center>【漢語大詞典●傷】<p><br>
①[shānɡㄕㄤ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』式羊切,平陽,書。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“傷”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.創傷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·說命上』:“若跣弗視地,厥足用傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公十七年』:“以杙抉其傷而死。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐段成式『酉陽雜俎續集·支諾皋中』:“我往年殺黑魚,冥謫爲虎,比因殺人,冥官笞余一百,今免放,杖傷遍體。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷二十:“知縣是有了成心的,只要從重坐罪,先分付仵作報傷要重。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『負曝閑談』第一回:“陸華園裝作受傷,弄了兩個人扶著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『朝花夕拾·范愛農』:“他大怒之后,脫了衣服,照了一張照片,以顯示一寸來寬的刀傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.特指創傷之淺者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·月令』:“<孟秋之月>命理瞻傷,察創,視折。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“創之淺者曰傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.傷害,損害。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·鄕黨』:“廐焚,子退朝曰:‘傷人乎?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>不問馬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王霸』:“傷國者何也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 曰:‘以小人尙民而威,以非所取於民而巧,是傷國之大災也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國蜀諸葛亮『前出師表』:“受命以來,夙夜憂歎,恐託付不效,以傷先帝之明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『頂破二山詩』:“近年返暴雨,頗亦傷田疇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『抗日戰爭時期的經濟問題和財政問題』:“雖在困難時期,我們仍要注意賦稅的限度,使負擔雖重而民不傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.中傷,詆毀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·察微』:“郈昭伯怒,傷之於昭公。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“傷猶譖也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·蘇秦列傳』:“今來而王不官臣者,人必有以不信傷臣於王者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.妨礙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·先進』:“何傷乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 亦各言其志也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『祭田橫墓文』:“苟余行之不迷,雖顛沛其何傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>葉聖陶『倪煥之』十七:“這樣不傷大雅而又含有象征意義的詞兒正合於一個靑年戀人寄興的需要,他就常常用它。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.憂思,悲傷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·周南·卷耳』:“我姑酌彼兕觥,維以不永傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢張衡『南都賦』:“結九秋之增傷,怨西荊之折盤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『寄二弟時往臨川』詩:“不有親戚思,詎知遠遊傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸吳騫『扶風傳信錄』:“素娥前曰:‘夙願已償,可以去矣,奚過傷爲!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.哀悼,哀憐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『戰國策·秦策一』:“武王將素甲三千領,戰一日,破紂之國,禽其身,據其地,而有其民,天下莫不傷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>姚宏注:“傷,湣也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹丕『與吳質書』:“昔伯牙絶絃於鍾期,仲尼覆醢於子路,痛知音之難遇,傷門人之莫逮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『垂老別』詩:“老妻臥路啼,歲暮衣裳單,孰知是死別,且復傷其寒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·文苑傳二·唐寅』:“寅詩文初尙才情,晩年頽然自放,謂後人知我不在此,論者傷之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.喪祭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·君臣下』:“明君飾食飲弔傷之禮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹知章注:“傷謂喪祭也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.指吊喪主。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『公羊傳·昭公二十五年』“齊侯唁公於野井”漢何休注:“弔亡國曰唁,弔死國曰弔,弔喪主曰傷,弔所執紼曰絻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.嫌,失之於。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·蘇威傳』:“所修格令章程,幷行於當世,頗傷煩碎,論者以爲非簡久之法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐蘇鶚『蘇氏演義』卷上:“隋開皇初儀同劉臻等八人,詣法言論音韻曰:吳楚則多傷輕淺,燕趙則多傷重濁,秦隴則去聲爲入,梁益則平聲似去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『資治通鑑·唐高宗顯慶二年』:“祥道以爲今選司取士傷濫,每年入流之數過一千四百,雜色入流,曾不銓簡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王世貞『藝苑卮言』卷三:“氣淸而傷促,調短而傷凡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.太,過度。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『曲江』詩之一:“且看欲盡花經眼,莫厭傷多酒入唇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李商隱『俳諧』詩:“柳訝眉傷淺,桃猜粉太輕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐齊己『野鴨』詩:“長生緣甚瘦,近死爲傷肥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『與王樂道書』:“飲食不惟禁止生冷,亦不可傷飽,亦不可傷飢……衣服不可過薄,亦不可過厚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.因過度而不能忍受或不能繼續。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:吃白薯吃傷了,再也不想吃了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:這幾年老在外頭跑,簡直把我跑傷了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.姓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>春秋宋有傷省。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●傷】