【漢語大詞典●傍偟】
<P align=center>【漢語大詞典●傍偟】<p><br>亦作“傍徨”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“傍皇”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.來往走動、心神不寧貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·楚世家』:“靈王於是獨傍偟山中,野人莫敢入王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·劉陶傳』:“見白駒之意,屛營傍偟,不能監寐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『此日足可惜贈張籍』詩:“夜聞汴州亂,遶壁行傍徨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明馮夢龍『智囊補·上智·范仲淹』:“弼自河北還,及國門,不得入,未測朝廷意,比夜傍偟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『阮君傳』:“兄弟兩人生而相友愛無間,相對則驩甚,一人以事出,則皆終日傍皇不寧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.回旋貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸江聲『玉蝴蝶·蝶』詞:“情長,錦雲深處,困酣還戀,款舞傍偟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]