【漢語大詞典●傑異】
<P align=center>【漢語大詞典●傑異】<p><br>1.高大奇特。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐玄奘『大唐西域記·婆羅痆斯國』:“上作如來經行之像,像形傑異,威嚴肅然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.卓越不凡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元結『向進士·第一』:“秀才通明古今,才識傑異;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
天下之兵須解,蒼生須致仁壽,其策安在?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明胡應麟『少室山房筆叢·史書占畢一』:“柳宗元愛『國語』,愛其文也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
非『國語』,非其義也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>義詭僻則非,文傑異則愛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]