豐碩 發表於 2013-1-26 00:44:05

【漢語大詞典●傖楚】

<P align=center>【漢語大詞典●傖楚】<p><br>
1.魏晉南北朝時,吳人以上國自居,鄙視楚人粗傖,謂之“傖楚”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因亦用爲楚人的代稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·殷孝祖傳』:“義興賊垂至延陵,內外憂危,咸欲奔散。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孝祖忽至,衆力不少,幷傖楚壯士,人情於是大安。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南齊書·王融傳』:“融文辭辯捷……傾意賓客,勞問周款,文武翕習輻湊之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>招集江西傖楚數百人,竝有幹用。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北齊書·王琳傳』:“孝昭帝遣琳出合肥,鳩集義故,更圖進取。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>琳乃繕艦,分遣招募,淮南傖楚,皆願戮力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸吳偉業『楚兩生行』序:“有識之者曰:‘彼傖楚,乃竊言是非,思有以挫之。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指楚地方音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸黃遵憲『雜感』詩:“我生千載後,語音雜傖楚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.北方人對南方人的蔑稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·王昕傳』:“僞賞賓郞之味,好詠輕薄之篇,自謂模擬傖楚,曲盡風制。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>推此爲長,餘何足取。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·司文郞』:“我謂‘南人不復反矣’,傖楚何敢乃爾!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 必當有以報之!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.粗俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>況周頤『蕙風詞話』卷三:“曩半塘老人跋『藏春樂府』云:‘雄廓而不失之傖楚,醞藉而不流於側媚。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>余嘗懸二語心目中,以賞會『藏春詞』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●傖楚】