【漢語大詞典●傅粉】
<P align=center>【漢語大詞典●傅粉】<p><br>1.搽粉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·廣川王劉越傳』:“前畫工畫望卿舍,望卿袒裼傅粉其傍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁簡文帝『獨處愁』詩:“彈棋鏡奩上,傅粉高樓中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明孫梅錫『琴心記·勉撥房貲』:“你看我男子燒湯女傅粉,嗏,臨邛市上不折本。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸李漁『閑情偶寄·聲容』:“從來傅粉之面,止耐遠觀,難於近視。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巴金『家』三十:“却換了一個畫眉傅粉的小生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.搽粉的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>借指妾婢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陳汝元『金蓮記·詬奸』:“你傅粉盈房,豈無殊色?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 我洗妝入道,不變初心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]