【漢語大詞典●偉長】
<P align=center>【漢語大詞典●偉長】<p><br>1.奇偉超群。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·雅量』:“庾太尉風儀偉長,不輕舉止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.高大。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>殷夫『一九二九年的五月一日』詩:“偉長的電線杆投影,橫過街面有如深阱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.漢末文學家徐幹的字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏文帝『與吳質書』:“觀古今文人類不護細行,鮮皆能以名節自立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>而偉長獨懷文抱質,恬淡寡欲,有箕山之志,可謂彬彬君子者矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏曹植『與楊德祖書』:“偉長擅名於靑土,公幹振藻於海隅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·哀吊』:“建安哀辭,惟偉長差善。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]