豐碩 發表於 2013-1-25 23:06:40

【漢語大詞典●假節】

<P align=center>【漢語大詞典●假節】<p><br>
1.假以符節,持節。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古代使臣出行,持節爲符信,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·平帝紀』:“遣太僕王惲等八人置副,假節,分行天下,覽觀風俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.漢末與魏晉南北朝時,掌地方軍政的官往往加使持節、持節或假節的稱號。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>使持節得誅殺中級以下官吏;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
持節得殺無官職的人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
假節得殺犯軍令者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·袁術傳』:“李傕入長安,欲結術爲援,乃授以左將軍,假節,封陽翟侯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·職官志』:“使持節得殺二千石以下;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
持節殺無官位人,若軍事,得與使持節同;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
假節唯軍事得殺犯軍令者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周書·泉企傳』:“孝昌初,又加龍驤將軍、假節、防洛州別將,尋除上洛郡守。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>至隋唐時,持節、假節已有名無實,但仍通稱出任刺史、太守爲假節。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐范攄『云溪友議』卷四:“及假節邕交,道經湘口,零陵鄭太守史與京同年,遠以酒樂相迓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.借用符節。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『戰國策·燕策二』:“故假節於魏王,而以身得察於燕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鮑彪注:“時諸侯不通,出關則以節假之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“符節”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.虛偽的節操。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『逸周書·官人』:“言行不類,終始相悖,外內不合,雖有假節見行,曰非成質者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●假節】