豐碩 發表於 2013-1-25 22:56:41

【漢語大詞典●假借】

<P align=center>【漢語大詞典●假借】<p><br>
1.借。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·至樂』:“生者假借也,假之而生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南齊書·文學傳·崔慰祖』:“聚書至萬卷,隣里年少好事者來從假借,日數十袠,慰祖親自取與,未嘗爲辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·勉學』:“東莞臧逢世,年二十餘,欲讀班固『漢書』,苦假借不久,乃……書翰紙末,手寫一本。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『謝賜資治通鑑序表』:“尙方紙墨,分於奏御之餘;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
內閣圖書,從其假借之便。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.憑借;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
借助。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·定法』:“人主以一國目視,故視莫明焉;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
以一國耳聰,故聽莫聰也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今知而弗言,則人主尙安假借哉?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·皇后紀上·和熹鄧皇后』:“每覽前代外戚賓客,假借威權,輕薄謥詷,至有濁亂奉公,爲人患苦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陶穀『淸異錄·金稜玉海』:“處士方爲獻詩曰:金稜玉海比連城,假借文章取盛名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷十一:“他本是儒家之女,精通文墨,不必假借訟師,就自己寫了一紙訴狀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂借助他力或憑借勢力。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醒世恒言·薛錄事魚服證仙』:“你要變魚不難,何必假借。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>待我到河伯處爲你圖之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『聖武記』卷十四:“官府假借難拒也,必給城中官地,恣其囷積,令自典守而自糶易之,官無過問焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.授予,給予。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『贈太保嚴公行狀』:“荊俗不理室居……公乃陶瓦積材,半入其直,勉勸假借,俾自爲之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『上仁宗皇帝言事書』:“臣故知當今在位多非其人,稍假借之權而不一一以法束縛之,則放恣而無不爲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.寬假,寬容。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『戰國策·燕策三』:“荊軻顧笑武陽,前爲謝曰:‘北蠻夷之鄙人,未嘗見天子,故振慴,願大王少假借之。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·蜀志·魏延傳』:“延……性矜高,當時皆避下之,唯楊儀不假借延。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·田悅傳』:“德宗立,不假借方鎮,諸將稍惕息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李贄『答周柳塘』:“幸賴眞切友朋針砭膏肓,不少假借,始乃覺悟知非。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『文藝家的覺悟』:“文筆上的饒情我不哀求,我也不肯假借。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.區別,差別。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『說郛』卷六二引宋桑世昌『臨摹』:“參政蘇易簡家有摹本『蘭亭』,墨彩鮮濃,紙色微紫,與唐朝石本無相假借,蓋名手傳搨也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.假托,假冒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明胡應麟『少室山房筆叢·丹鉛新錄一』:“柳河東謂『文子』乃後人聚斂而成……其書雜取經、子諸家語以解『道德經』,凡稱老子,皆假借之詞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『蜃中樓·傳書』:“奴家於歸之夕,矢志不與小龍成親……甘爲奴婢,如今軀殻雖在涇河,精靈實歸柳氏,不肯假借虛名者,猶之范蠡稱越大夫,陶潛稱晉處士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.六書之一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂本無其字而依聲托事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢許愼『說文敘』:“假借者,本無其字,依聲託事,令、長是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>段玉裁注:“如漢人謂縣令曰令、長……令之本義發號也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
長之本義久遠也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>縣令、縣長本無字,而由發號久遠之義,引申展轉而爲之,是謂假借。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●假借】