豐碩 發表於 2013-1-25 02:26:23

【漢語大詞典●健兒】

<P align=center>【漢語大詞典●健兒】<p><br>
1.勇士;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
壯士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『樂府詩集·橫吹曲辭五·折楊柳歌辭』:“健兒須快馬,快馬須健兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周書·楊忠傳』:“達奚武自是天下健兒,今日服矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元楊景賢『西遊記』第二本第五出:“求法語的挨著咨次,都是駿馬雕鞍的健兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『悼楊銓』詩:“何期淚灑江南雨,又爲斯民哭健兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:空軍健兒;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
排球健兒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.軍卒;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
士兵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·甘寧傳』:“寧雖麤猛好殺,然開爽有計略,輕財敬士,能厚養健兒,健兒亦樂爲用命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『草堂』詩:“天下尙未寧,健兒勝腐儒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王廷相『赭袍將軍謠』:“萬壽山前擂大鼓,赭袍將軍號威武,三邊健兒猛如虎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉獻廷『廣陽雜記』卷四:“後流入姜瓖營,爲料某帳下健兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.唐代士兵的一種。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐代諸軍鎮置有健兒,其長住邊軍者,政府給以種種優待。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參閱『唐六典·兵部尙書』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●健兒】