【漢語大詞典●倦旅】
<P align=center>【漢語大詞典●倦旅】<p><br>1.厭倦於行旅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陳允平『摸魚兒·西湖送春』詞:“傷春倦旅,趁暗綠稀紅,扁舟短棹,載酒送春去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>冰心『寄小讀者』十一:“第一是難聽夜雨!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 天涯倦旅,此時心事良苦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.又指倦於行旅的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋盧祖皋『魚遊春水』詞:“昨夜山陰杜宇,似把歸期驚倦旅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張炎『綺羅香·紅葉』詞:“長安誰問倦旅?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 羞見衰顔借酒,飄零如許。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]