豐碩 發表於 2013-1-25 01:39:01

【漢語大詞典●俯仰】

<P align=center>【漢語大詞典●俯仰】<p><br>
1.低頭和抬頭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·魯問』:“大王俯仰而思之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『嶽陽樓別竇司直』詩:“星河盡涵泳,俯仰迷下上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鈕琇『觚賸·貞白樓詩』:“俯仰觀幻化,斯理本如此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指前俯后仰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·定公十五年』:“夫禮……將左右周旋,進退俯仰,於是乎取之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐封演『封氏聞見記·繩伎』:“伎女以繩端躡足而上,往來倏忽之間,望之如仙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>有中路相遇側身而過者,有著屐而行之從容俯仰者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋洪適『隸續·建平郫縣碑跋』:“隸法雖自秦始,蓋取其簡易,施之徒隸,以便文書之用,未有點畫俯仰之勢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>吳組緗『山洪』十:“二官擠在什物堆里搖著槳,胖敦敦的身體慢慢俯仰著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.一舉一動。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢蔡邕『和熹鄧后諡議』:“『鄕黨』敘孔子,威儀俯仰無所遺;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
彤管記君王,纖微大小無不舉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:俯仰由人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.舉動;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
舉止。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·范雎蔡澤列傳』:“范雎恐,未敢言內,先言外事,以觀秦王之俯仰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北齊書·廣寧王孝珩傳』:“孝珩自陳國難,辭淚俱下,俯仰有節。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·元善傳』:“善之通博在何妥之下,然以風流醞藉,俯仰可觀,音韻淸朗,由是爲後進所歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『資治通鑑·唐代宗大曆十四年』:“選用之法,三科而已:曰德也,才也,勞也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今選曹皆不及焉;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
考校之法,皆在書判、簿歷,言詞、俯仰而已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.周旋,應付。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·貨殖列傳』:“盡椎埋去就,與時俯仰,獲其贏利。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋曾鞏『麻姑山送南城尉羅君』詩:“丈夫舒卷要宏達,世路俯仰多拘牽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『秋心』詩之二:“忽筮一官來闕下,衆中俯仰不材身。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.形容沉思默想。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·李密傳』:“<宇文>化及默然,俯仰良久,乃瞋目大言曰:‘共你論相殺事,何須作書傳雅語!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『<歸田錄>序』:“而乃裴回俯仰,久之不決。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明劉若愚『酌中志·見聞瑣事雜記』:“俯仰今昔,不覺淚下沾襟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>譚獻『古詩錄序』:“庾信來自江南,鬱伊多感,鑑察成敗之由,俯仰身世之故,蓋變風之流也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.比喩時間短暫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉王羲之『<蘭亭集>序』:“夫人之相與,俯仰一世,或取諸懷抱,悟言一室之內;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
或因寄所託,放浪形骸之外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏阮籍『詠懷』詩之三二:“去此若俯仰,如何似九秋?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『送李屯田守桂陽』詩之一:“追思少時事,俯仰如一夕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明王愼中『遊白鹿洞』詩:“景物易流徙,今古同俯仰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸紀昀『閱微草堂筆記·灤陽消夏錄二』:“俯仰之頃,天已將曙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.『孟子·梁惠王上』:“是故明君制民之産,必使仰足以事父母,俯足以畜妻子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后因以“俯仰”借指養家活口。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明何大復『獲稻』詩:“但堪供俯仰,那復問倉廂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸戴名世『先君序略』:“頻年旱荒,終歲傭書,不足以給朝夕爲俯仰之資。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●俯仰】