【漢語大詞典●倚魁】
<P align=center>【漢語大詞典●倚魁】<p><br>怪僻;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
獨特而不合於俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·修身』:“倚魁之行,非不難也,然而君子不行,止之也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊倞注:“倚,奇也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>‘奇’讀爲‘奇偶’之‘奇’……魁,大也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>倚、魁皆謂偏僻狂怪之行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王先謙集解引郝懿行曰:“倚與奇,魁與傀,俱聲近假借字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>奇傀,言其事譎觚不常也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『鎦永圖傳』:“乃欲撥棄舊業,習倚魁之言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]