【漢語大詞典●俊爽】
<P align=center>【漢語大詞典●俊爽】<p><br>1.英俊淸朗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·裴楷傳』:“楷風神高邁,容儀俊爽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·裴度傳』:“度狀貌不踰中人,而風彩俊爽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>茅盾『動搖』:“但此時眉尖稍稍挑起,却又是俊爽英勇的氣槪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.雄健敏捷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元辛文房『唐才子傳·耿湋』:“詩才俊爽,意思不群。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]