【漢語大詞典●侷促】
<P align=center>【漢語大詞典●侷促】<p><br>1.拘謹,拘束。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·崔秀才』:“劉曰:‘侷促效轅下駒,夙所羞也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『再生緣』第六四回:“休侷促,要安宜,作事務當謹機密。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魏巍『東方』第四部第二四章:“這幾個志願軍代表,大約是第一次遇到這種場面,侷促不安地喊著:‘不行!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 不行!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂限制在狹小地區里。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>夏丏尊葉聖陶『文心』八:“現在情形大不同了,大多數的人在鄕間幷無可歸的‘田園’,終身侷促在都市‘塵網’之中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂狹小。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如:居處侷促。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]