【漢語大詞典●修德】
<P align=center>【漢語大詞典●修德】<p><br>1.修養德行。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·莊公八年』:“『夏書』曰:‘臯陶邁種德,德,乃降。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>姑務修德,以待時乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·歸心』:“僕妾臣民,與身竟何親也,而爲勤苦修德乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 亦是堯、舜、周、孔虛失愉樂耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明葉盛『水東日記·楊文貞公遺囑』:“蓋要利達,須力學修德,不在風水也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.行善積德。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『京本通俗小說·菩薩蠻』:“說好勸人歸善道,算來修德積陰功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]