豐碩 發表於 2013-1-23 11:07:46

【漢語大詞典●便嬖】

<P align=center>【漢語大詞典●便嬖】<p><br>
1.君主左右受寵幸的小臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·梁惠王上』:“聲音不足聽於耳與?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 便嬖不足使令於前與?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 王之諸臣皆足以供之,而王豈爲是哉?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·富國』:“觀其官職,則其治者能;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
觀其便嬖,則其信者慤:是明主已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.泛指在身邊供使喚的人或幫閑者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸戴名世『北行日紀序』:“倡優便嬖之徒居其門下者,輒傾囷倒廩以與之而無所惜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>黃侃『哀貧民』:“凡鄕必有遊蕩不事事喜與佗人事者,愚民尊憚之,實亦富人便嬖也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.邪佞之臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·君道』:“然而求卿相輔佐,則獨不若是其公也,案唯便嬖親比己者之用也,豈不過甚矣哉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·佞倖傳贊』:“一朝帝崩,姦臣擅命,董賢縊死,丁、傅流放,辜及母后,奪位幽廢,咎在親便嬖,所任非仁賢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸侯方域『豫省試策一』:“人主親賢士大夫,而遠近習便嬖,則可以涵養德性。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●便嬖】