【漢語大詞典●便敏】
<P align=center>【漢語大詞典●便敏】<p><br>敏捷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>多指言辭、文思等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·性惡』:“齊給便敏而無類,雜能旁魄而無用。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊倞注:“便,謂輕巧;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
敏,速也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南史·臧質傳』:“質年始出三十,屢居名郡,涉獵文史,尺牘便敏,有氣幹,好言兵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·韋執誼傳』:“年踰冠,入翰林爲學士,便敏側媚,得幸於德宗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]